QUÊ HƯƠNG NGÀN TRÙNG

Đêm tàn. Trăng xế đầu non
Giấc khuya trải lụa, mỏi ṃn sương rơi
Miên man kư ức gọi, mời
Đưa hồn tôi vượt biển trời xa xăm
Về qua lối cũ âm thầm
thấy thương tích dậy vết bầm tử, sinh
Chập chờn mây khói anh linh
Lung linh ảnh ảo. Vật vờ tâm thân
Đi trong hoang lộ phù trần
quan hoài kỷ niệm, gọi thầm quạnh hiu
Cây cành khô nhánh tin yêu
nên hồn trầm tích giữa cô liêu buồn
Đêm nghiêng theo ánh trăng suông
Lạnh ngoài cơi vắng, lạnh tràn qua song
Lạnh thêm đá tảng trong ḷng
Tôi mơ màng thấy một ḍng đời trôi
Thở dài nén giọt buồn rơi
Hỏi: Sao ta vẫn một đời tha phương?!
Thu phong rười rượi canh trường
Hồn thao thức vọng quê hương ngàn trùng
Trăng tàn. Đêm tận. Mông lung!
Bâng khuâng thả mộng chập chùng xa bay
Buồn đêm nối với sầu ngày
thành ṿng nhật nguyệt viễn hoài...trầm luân!
Đối gương, dơi bóng xa, gần
Mơ Quê Mẹ thắm một vầng quang huy!

HUY VĂN